Thứ Bảy, 6 tháng 10, 2012

Viết cho cô gái của tôi...

Cô ơi, Sài Gòn dạo này đang mưa, những cơn mưa lớn đi kèm với gió giật mạnh và sấm chớp đì đùng. Mùa bão lũ đến rồi đó.

Tôi xin lỗi vì dạo này tôi chẳng viết gì cả, cũng không liên lạc với cô. Không phải do tôi bận đâu, nhưng vì tôi cứ ngẩng ngơ hoài khi nghĩ về cô. Có một hôm, tôi ngồi cafe một mình, tôi nhớ cô và thấy buồn buồn, tủi tủi chút chút. Vậy là gần hai năm tới, sẽ chẳng có ai cùng tôi đi lựa giày, chọn quần áo, cafe than vãn chuyện tình cảm của bản thân và những đắn đo của cuộc sống.

Nhưng rồi cái gì cũng phải qua, đâu thể nào để cái sự uỷ mị nó làm mình buồn hoài nhỉ? Chiều nay tôi lại đi cafe và ngồi đọc lại mẫu thơ mà tôi tặng cô, nhớ về cô rồi ngồi cười vì cái chuyện 2 đứa tụi mình quyết tâm không ăn bánh mì nữa ổ nữa.

Chuyện này nữa, tôi quyết tâm để tóc dài đến tận lưng luôn, đợi đến khi cô về chắc sẽ khác lắm đấy.

Chuyện của tôi dạo này cũng bình thường lắm. Nhưng tôi thấy vui vui hơn vì bằng cách nào đó, tôi nghĩ có khi cứ để mọi chuyện thuận theo cái luật của nó, đừng áp đặt có khi lại tốt.  Phải không cô?


Trời sau khi mưa thường lạnh lắm. Đất trời Luxembourg vào thu chắc cũng hơi se se rồi cô nhỉ? Ta chỉ cần chút gì ấm ấm, ngọt ngọt, những mẫu chuyện, và một người bạn để chia sẻ...

-Ép-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét