Thứ Ba, 18 tháng 9, 2012

Những Ngày Chông Chênh


Tôi nghĩ nhà ai gần đường ray xe lửa cũng đã một lần đánh bạo thử bước dọc trên thanh ray xe lửa (hay chí ít cũng nhảy qua, nhảy lại ). Cảm giác của tôi bây giờ cũng thế, rất chông chênh khi bước qua những chuỗi ngày cuối cùng ở Sài Gòn để sang Luxembourg học tập. Cảm giác tò mò mạo hiểm nhưng cũng không kém phần bâng khuâng lo lắng...
Lúc đầu tôi nghĩ rằng mình sẽ mạnh mẽ lắm nhé, và sẽ không nhớ nhà nhiều đâu vì tôi chỉ đi 1 năm rồi về, lại còn được đi nhiều nơi, thử bao nhiêu là thứ mới lạ.
Thế mà cảm giác lại không như mình tưởng, tôi không chỉ nhớ nhà mà còn bắt đầu nhớ nhung trăm điều khác..
Tôi nhớ tình yêu không trọn vẹn của mình, sang đấy lại càng cách xa nhau...
Tôi nhớ những tối Sài Gòn ngồi sau xe máy người bạn, nhìn đèn giăng giăng
Tôi nhớ mặt người
nhớ sự ấm áp chân thật của bạn bè tôi...
Tôi cũng sẽ nhớ bạn nhiều lắm Aki à. Một nửa của tôi.




                                                                                                                                                                       




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét